Bộ phim nối kết jazz và phong trào phi thuộc địa theo một tường thuật đầy sức mạnh, khắc họa một trong những cao trào căng thẳng nhất của Chiến tranh Lạnh. Năm 1960, Liên Hiệp Quốc trở thành sân khấu cho một địa chấn chính trị khi cuộc đấu tranh giữa các cường quốc thực dân và những quốc gia mới độc lập bộc lộ rõ rệt; âm nhạc không chỉ là nền mà còn là nhân chứng, công cụ ngoại giao và phương tiện kháng cự. Qua những đoạn tư liệu, bản thu và lời kể của những nhân chứng, phim cho thấy cách mà giai điệu và nhịp điệu jazz đã góp phần định hình cảm xúc công chúng và ảnh hưởng đến các quyết định mang tính lịch sử.
Với phong cách dựng nhịp nhàng, phim mời người xem nghe lại lịch sử qua âm thanh: những buổi biểu diễn, cuộc trao đổi ngoại giao và các chiến dịch tuyên truyền hòa quyện để kể một câu chuyện vừa chính trị vừa nhân văn. Tác phẩm không chỉ phục hồi ký ức về một thời điểm quyết liệt của thế kỷ XX mà còn gợi suy về vai trò của văn hóa trong việc thay đổi thế giới, nhắc rằng âm nhạc có thể là vũ khí, là cầu nối và là bản ghi cảm xúc của những biến động lịch sử.