Bộ phim là một chùm chín tiểu phẩm châm biếm những điều phi lý hàng ngày ở Iran đương đại, từ việc chọn tên cho đứa trẻ, tốt nghiệp, lấy bằng lái, xin việc cho tới nộp duyệt kịch bản phim. Mỗi câu chuyện là một lát cắt nhẹ nhàng nhưng gai góc về cách sống dưới chế độ chuyên quyền, nơi người dân phải thành thạo thứ ngôn ngữ hai mặt mang đậm chất Orwell để tồn tại. Các tình huống theo một dòng thời gian thô ráp từ sinh đến tử, đồng thời phơi bày sự hài hước trớ trêu của thủ tục quan liêu.
Kỹ thuật quay giản dị—mỗi phân đoạn giữ một góc máy cố định—tăng cường cảm giác bị giám sát và áp lực, khi một người trình bày đơn đối diện với nhân vật quyền lực luôn ở ngoài khung hình, nói bằng những câu chữ hoa mỹ nhưng vô nghĩa. Sự đối lập giữa giọng điệu nhẹ nhàng, trào phúng và hậu quả thực tế của sự đàn áp tạo nên một bản giao hưởng vừa buồn cười vừa xót xa, khắc họa kiên trì, sáng tạo và đôi khi bất lực của con người trước cơ chế.